An cư nguyên là phương thức quy định từ xưa của Bà-La-Môn giáo Ấn Độ, về sau được Phật dùng làm chế độ quan trọng trong đời sống tu hành. Phiên Dịch Nghĩa Tập, ngài Đạo Tuyên đời Đường giải thích về an cư như sau: “Thân tâm giữ lặng lẽ là An, ước định thời kỳ để ở là Cư. Ở chỗ lặng lẽ để tư duy là quy tắc chơn chánh của đạo; lý phải tính từng ngày, gia công sách tấn”.
Tiếng Phạn là Pravarana, Trung Hoa dịch nghĩa là Tự tứ hay là “Tuỳ ý.” Phiên Dịch Danh Nghĩa Tập giải thích như sau: Chín tuần tu học, tinh luyện thân tâm, người hay mê mình, chẳng tự thấy lỗi. Theo đúng lý phải ngưỡng cầu thanh chúng dũ lòng dạy bảo, tự do nói lỗi của mình ra, mặc cho Tăng chúng kể tội. Trong khi bày tỏ không giấu giếm, ngoài đặt vị trí mình có lỗi, thân tâm giao cho người khác chỉ dạy, cho nên nói là Tự tứ.
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn